Cảm ơn em, người con gái Hà Tĩnh làm tôi như sống lại một kiếp người...
Cảm ơn Hoài Dung; cô sinh viên trường Đại học Dược Hà Nội; sống chân thành và vì người khác
Có những con người ta gặp trong cuộc đời không nhiều lời, không phô trương, nhưng sự hiện diện của họ lại đủ làm ta chậm lại, đủ khiến ta soi thấy chính mình của một thời đã xa. Với tôi, Hoài Dung một cô sinh viên trường Dược đến từ Hà Tĩnh là một người như thế. Em không đến để “làm điều gì lớn lao”, nhưng bằng cách sống lặng lẽ, tử tế và nghĩ cho người khác, em đã khiến tôi có cảm giác như được sống lại một kiếp người đã từng rất trong trẻo.
Hà Tĩnh trong tôi vốn là miền đất của gió Lào, của nắng gắt và những con người chịu thương chịu khó. Nhưng Hà Tĩnh qua Hoài Dung không khắc nghiệt. Nơi đó dịu hiền và sâu lắng. Hiền như cách em nói chuyện vừa đủ, như ánh mắt luôn hướng ra ngoài hướng về người khác nhiều hơn là quay vào bản thân mình. Ở em có một thứ mà người trưởng thành rất hay đánh mất: sự chân thành & trong sáng không toan tính.
Tôi gặp Hoài Dung trong những câu chuyện rất đời thường. Không phải những triết lý cao siêu, cũng không phải những lời “lý tưởng hóa” ngành nghề. Em chọn học Dược không phải vì danh xưng, càng không phải vì hào quang. Em nói về việc muốn hiểu thuốc để giúp người bệnh dùng đúng, dùng an toàn; muốn ở gần nỗi lo của người khác hơn là đứng trên họ. Tôi nghe và thấy lại mình của nhiều năm trước khi bước vào y khoa với niềm tin giản dị rằng: chữa bệnh không chỉ là chuyên môn, mà là cách mình hiện diện trước nỗi đau của người khác.
Hoài Dung sống vì người khác theo một cách rất tự nhiên. Không phải hy sinh ồn ào, không cần ai ghi nhận. Em quan tâm từ những điều nhỏ: lắng nghe, hỏi han, nhớ những chi tiết tưởng như vụn vặt. Ở em, lòng tốt không phải là “đức hạnh để trưng bày”, mà là thói quen sống. Chính điều đó khiến người đối diện được an ủi điều đó không phải vì được giúp đỡ, mà vì được tôn trọng.
Có lẽ vì vậy mà khi nói chuyện với Hoài Dung, tôi không thấy mình đang dạy dỗ hay khuyên bảo. Tôi thấy mình đang được nhắc nhớ. Nhắc nhớ rằng đã có một thời tôi cũng từng tin rất đơn sơ vào con người, vào nghề nghiệp, vào khả năng làm điều tử tế mỗi ngày mà không cần lý do lớn. Em như một tấm gương lặng, không phản chiếu cái tôi, mà phản chiếu những giá trị đã bị bụi đời che mờ theo năm tháng.
Cảm ơn em người con gái Hà Tĩnh vì đã không cố gắng trở thành ai khác ngoài chính mình. Cảm ơn vì sự hiền lành có bản lĩnh, vì lựa chọn sống vì người khác trong một thế giới ngày càng ồn ào và vội vã. Cảm ơn vì đã cho tôi cảm giác được “sống lại một kiếp người”, kiếp người tin vào lòng tốt, tin vào nghề nghiệp, và tin rằng sự tử tế, dù nhỏ bé, vẫn luôn có sức mạnh âm thầm cứu rỗi.
Chúc em giữ được ngọn lửa ấy khi bước tiếp con đường Dược học & nghiên cứu giảng dạy Anh văn con đường không chỉ cần kiến thức, mà rất cần những trái tim biết nghĩ cho người khác như em.

Yêu anh!
Trả lờiXóa