Nói gì vào một buổi chiều cuối năm...

 


Chiều cuối năm trở về trên con đường vắng lặng, ánh nắng hoàng hôn yếu ớt xuyên qua kẽ lá, phủ một tấm màn mờ ảo lên phố xá. Căn phòng bỗng lặng yên, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đếm ngược. Tôi ngồi một mình, mắt đăm đăm dõi theo tia sáng cuối cùng nhảy múa giữa không khí lạnh cuối năm, tự hỏi: Liệu có lời nào đủ để nói trong khoảnh khắc mỏng manh này?

Ký ức ùa về như dòng sông lặng lẽ. Tôi nhớ những ngày đã qua, tiếng cười hòa trong nỗi lo toan dở dang, mỗi khoảnh khắc vụn vặt rồi chìm dần trong ánh hoàng hôn của năm cũ. Heidegger từng khẳng định chỉ khi nhận ra mình hữu hạn, ta mới biết trân trọng hiện tại. Trong tiết trời se lạnh của chiều cuối năm, tựa vào khung cửa phủ đầy lá úa, tôi tự hỏi: Nói gì cho giây phút mong manh này?

Căn phòng bỗng lặng yên. Tiếng gió thầm thì ngoài cửa, bóng chiều dài in hằn trên tường. Tôi nghe rõ từng nhịp thở của mình, như xoa dịu không gian giá lạnh. Trong khoảng lặng ấy, từng ký ức cũ hiện về như chiếc lá vàng úa chạm khẽ ngưỡng cửa tâm hồn rồi lịm tàn. Tôi ôm lấy chính mình giữa sắc chiều đang tàn, cảm nhận dư âm man mác của quá khứ tan hòa trong tim.

Có những lúc tôi khẽ gọi tên Heidegger, Camus và Kierkegaard như những người bạn tri kỷ. Heidegger nhắc ta chỉ khi hiểu mình hữu hạn mới trân trọng được từng khoảnh khắc. Camus thì cho rằng cuộc đời vốn đầy “phi lý”, và con người chính tay phải tạo ý nghĩa cho đời mình. Còn Kierkegaard gọi nỗi lo âu là “sự hoa mắt của tự do” khi trái tim vừa run rẩy, vừa khao khát vươn lên.

Những tư tưởng ấy, trong chiều tĩnh mịch, như ánh sao lẻ loi giữa trời cao, soi đường cho tôi vượt qua ngưỡng tối đêm sắp tới. Đôi lúc tôi bỗng thấy an yên hơn khi nghĩ rằng mình không hề cô độc trước vô thường và ít nhất là các triết gia vĩ đại kia cũng từng đơn độc như tôi để cùng mơ về ý nghĩa.



Cảnh vật xung quanh càng tô điểm thêm nỗi niềm suy tư. Ánh hoàng hôn nhuộm tím cả bầu trời, tán cây cuối mùa còn vương vài chiếc lá vàng úa. Ven đường, những bông hoa dại hé nở muộn, mang trong mình mùi đất ẩm và chút hy vọng rụt rè. Tất cả dung dị và mong manh như một lời nhắc nhở về vẻ đẹp muộn màng nhưng kiên cường của thời khắc cuối cùng. Có lẽ chính đất trời cũng khẽ thì thầm: dù cuộc đời vô thường, vẫn có những điều xứng đáng để chờ đợi.

Không cần phải thốt ra lời nào. Trong khoảng lặng của buổi chiều cuối năm, mỗi nhịp tim đều tự nó đã như một lời thì thầm. Tôi mỉm cười, đặt tay lên lồng ngực để cảm nhận hơi ấm còn vương trên da lạnh. Rồi tôi nhận ra có những điều không cần nói thành lời: lòng biết ơn và niềm hy vọng dù nó mong manh thì cũng đã đủ thắp sáng trong tôi. Và nếu có một từ cuối cùng để gửi cho năm cũ, có lẽ đó chỉ là: “Cảm ơn”.

Hà Nội những ngày cuối năm Ât Tỵ

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Cuộc sống đơn giản chỉ là trải nghiệm & sống trong hiện tại.

Kiến trúc của linh hồn: khảo sát hiện sinh về cách sống và triết lý nhân sinh trong "Suối Nguồn"

Review sách: " Của cải của các dân tộc " khi " Bàn tay vô hình " nắm giữa vận mệnh của một Quốc gia