Tử vi tổng hợp: khi những vì sao không phải là " Định Mệnh ", mà là tấm " Bản Đồ " để sửa mình
Nguyễn Phát Lộc, với tư duy của một học giả hiện đại, đã bóc tách lớp vỏ mê tín bao quanh Tử Vi để trả lại cho nó cái cốt lõi nhân bản. Ông gọi Tử Vi là một "khoa học ứng dụng", nhưng đối tượng của nó không phải là thánh thần hay ma quỷ, mà là con người – một con người "sống, toàn diện và thế tục". Triết lý này tưởng chừng đơn giản nhưng lại là một cú hích tư tưởng mạnh mẽ. Tử Vi chối từ khảo sát những kẻ đã thoát tục như tu sĩ, hay những mầm sống chưa thành hình như bào thai, cũng chẳng đoái hoài đến những vong linh đã khuất núi. Tại sao? Bởi vì Tử Vi là học thuyết của sự ràng buộc, của những "tục lụy" trần gian. Nó chỉ có ý nghĩa khi con người còn hỉ nộ ái ố, còn mưu cầu danh lợi, còn đau khổ vì tình và còn trăn trở vì tiền. Đó là cái nhìn đầy bao dung và thực tế: Chấp nhận con người với đầy đủ những khiếm khuyết và dục vọng đời thường, đặt họ vào mạng lưới chằng chịt của gia đình, xã hội và thời thế để mà thấu hiểu.
Nhưng điều khiến người đọc phải giật mình suy ngẫm nhiều nhất trong tác phẩm này chính là sự sòng phẳng của những con số. Tác giả đã làm một phép toán lạnh lùng để chỉ ra rằng, dựa trên các biến số của thời gian, chỉ có tối đa 512.640 lá số Tử Vi tồn tại. Con số ấy quá nhỏ bé so với hàng tỷ nhân sinh đang chen chúc trên quả địa cầu. Phải chăng hàng ngàn người chung một lá số sẽ có chung một cuộc đời? Nguyễn Phát Lộc đã phủ định điều đó bằng khái niệm "phương trình khung". Lá số chỉ là cái khung sườn, là kịch bản sơ khởi. Còn diễn biến thực tế, hay nghiệm số của cuộc đời, lại phụ thuộc vào những biến số ngoại lai mà Tử Vi không thể tính hết: đó là gen di truyền, là môi trường giáo dục, là phúc đức dòng họ, và quan trọng nhất là ý chí tự do của mỗi người. Sự giới hạn của toán học trong Tử Vi chính là lời khẳng định hùng hồn nhất cho sự tự do của con người. Chúng ta không phải là những con rối bị lập trình sẵn, chúng ta là những biến số sống động đang viết tiếp vào chỗ trống của định mệnh.
Chính từ cái nhìn biện chứng ấy, tác phẩm dẫn dắt ta đến phương pháp luận về "Động" và "Dịch". Cuộc đời trong mắt Nguyễn Phát Lộc không phải là một bức tranh tĩnh tại treo trên tường, mà là một thước phim quay chậm. Từ "Mệnh" của thuở thiếu thời chịu sự chi phối của cha mẹ, con người chuyển sang "Thân" của hậu vận để tự mình chèo lái. Sự chuyển dịch từ Mệnh sang Thân là hành trình trưởng thành của ý thức. Nếu Mệnh là những gì trời cho, thì Thân là những gì ta làm. Tử Vi, theo đó, không phải là lời phán quyết chung thân, mà là bản dự báo thời tiết. Biết trời sắp mưa (Biết số) không phải để ngồi khóc than trách phận, mà là để mang theo ô, để gia cố nhà cửa (Sửa số).
Đỉnh cao triết lý của "Tử Vi Tổng Hợp" nằm gọn trong sáu chữ vàng: "Biết mình, Biết người & Sửa mình, Sửa người". Đây là cuộc cách mạng trong tư tưởng lý số. Từ chỗ là nô lệ của những vì sao, con người trở thành chủ nhân của vận mệnh. Việc xem số không còn là sự tò mò vụn vặt về giàu nghèo, thọ yểu, mà trở thành một phương tiện tu dưỡng. Khi biết mình nóng nảy (Hỏa tinh), ta học cách kiềm chế; khi biết mình nhu nhược (Nhu tinh), ta học cách cứng rắn. Lá số trở thành tấm gương soi chiếu tâm tính, và việc "sửa mình" chính là cách duy nhất để cải biến nghiệp quả.
Khép lại cuốn sách, dư âm còn lại không phải là sự hoang mang trước thiên cơ bất khả lộ, mà là một niềm tin vững chãi vào nội lực con người. Nguyễn Phát Lộc đã mượn ngôn ngữ của sao trời để nói chuyện trần gian, mượn cái huyền bí của Âm Dương để nói về cái cụ thể của Nhân Đạo. "Tử Vi Tổng Hợp" vì thế không chỉ là một cuốn sách biên khảo, nó là một bản triết luận về nghệ thuật sống. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: Dù sao chiếu mệnh có là gì đi nữa, thì quyền năng lớn nhất vẫn nằm ở nơi ta. Số phận không phải là những đường chỉ tay hay những vì tinh tú, số phận chính là tính cách và nỗ lực của mỗi người trong từng phút giây hiện tại.
Đọc Tử Vi, suy cho cùng, là để quên đi lá số mà sống trọn vẹn kiếp người.

Nhận xét
Đăng nhận xét